Hằng ngày, bà Linh lang thang đi khắp nơi nhặt túi nilon, vỏ chai lọ người ta vứt ở dọc đường, quanh các chợ. Trời nắng hay mưa bà vẫn cứ đi như một thói quen.
“Có ngày được ít, có ngày được nhiều. Cứ đầy bao bà ấy lại xách về nhà cất, rồi đi tiếp. Người thì bé, bao thì to không vác được nên bà cứ lôi bao suốt dọc đường, có khi về đến nhà thủng cả bao. Ấy thế nhưng có ngày cũng được 100-200 ngàn để chúng tôi mua gạo ăn”, bà Hoàn chia sẻ.
Bà Linh từ lâu đã bị lẫn và điếc, thế nên ai nói gì bà cũng mặc kệ, thành thử bà ít nói và không giao tiếp với mọi người. Thấy người lạ đến, bà lí nhí ở cổ họng: “Các chú đến cho gạo à”. Bà Hoàn vội nói như hét vào tai bà Linh: “Không phải đâu, bà đi vào nhà đi”.
Lúc chúng tôi ngồi nói chuyện với bà Hoàn, dù không biết mọi người đang nói chuyện gì nhưng dường như bà Linh biết chúng tôi đang hỏi về hoàn cảnh gia đình bà. Bà bước lại gần, leo lên ghế ngồi cạnh bà Hoàn.
“Tôi khổ lắm, phải đi nhặt rác nuôi mẹ già 103 tuổi”, nói rồi nước mắt bà Linh tuôn ra, bà lấy tay áo gạt ngang lau nước mắt. Bà Hoàn vội vỗ về chị gái mình. Bà vuốt tóc bà Linh, mái tóc ngắn ngang vai, có chỗ rụng nhiều hở cả một mảng da đầu.
0 nhận xét:
Post a Comment