Nhiều lúc, chính anh cũng cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, mệt mỏi với cảnh “gà trống” nuôi đàn con thơ. Đặc biệt, một đứa ốm, mấy đứa khác sùi sụt theo, anh bất lực vì không có tiền mua thuốc nên từng nghĩ đến cái chết nhưng vì thương con anh lại không đành. Không những thế, lắm đêm anh khóc thầm trách bản thân vì làm bố nhưng không thể mang cho các con một cuộc sống đủ đầy, trọn vẹn.
Từ khi mất mẹ, những đứa con của anh Hách từ hoạt bát trở nên ít nói, lầm lì. Chúng gặp người lạ là im bặt, nép vào tường giấu mặt, ai hỏi gì cũng không nói. Chỉ khi thấy bố chúng mới nhanh chóng sà vào lòng rồi cươi tươi như thể sợ bố cũng đi mất.
Nhớ đến đứa còn gái thứ 5 hiện đang học lớp 4, nhưng hai mắt cận chẳng nhìn thấy gì, chỉ còn mức đi mổ, nhưng nhà chẳng có tiền ăn, lấy gì cho con đi khám để mổ mắt, anh Hách lại buồn rầu.
“Mỗi bữa nhà tôi phải nấu 2,5kg gạo mới đủ cho các con ăn, nhà có gì ăn nấy. Hôm thì bát canh rau dại ngoài vườn, hôm thì vài củ lạc rang cũng xong bữa. Lúc lại trộn ít mỡ, chan nước mắm để đỡ thèm thịt. Hôm nào 3 đứa lớn đi làm được lĩnh lương gia đình tôi mới được bữa cải thiện”, anh Hách chia sẻ.
Nói xong, anh chỉ vào bát lạc rang như để minh chứng cho bữa tối nay của 8 bố con. Anh Hách bảo, vừa rồi có người xát gạo trả được 20 nghìn nên anh mua ít lạc đem rang mặn mấy bố con ăn tằn tiện.
0 nhận xét:
Post a Comment