Có lần, chị Quy lên cơn cơn động kinh bị ngã ở ruộng, “Hinh tồ” cũng biết bế vợ lên bờ. Chị Quy bị động kinh từ nhỏ, có khi tháng lên cơn một lần, có khi vài ngày lại bị một lần tùy theo thể trạng sức khỏe.
“Nhiều lúc, thấy chồng người ta làm ra tiền còn chồng mình chậm chạp, bảo cũng không thèm làm, ức quá, tôi chỉ biết nằm khóc. Nhưng rồi lại tự an ủi mình, số rồi phải chấp nhận. Nước đến đâu, bắc cầu đến đấy. Mình đã khổ nhưng vẫn có người khổ hơn”, chị Quy tự an ủi.
“Hinh tồ” mặc dù không nhanh nhẹn nhưng rất hiền lành chăm chỉ. Ai nói gì anh cũng cười, sai gì thì làm nấy và không kêu ca phàn nàn. Dù đôi vợ chồng không được bình thường nhưng trong cuộc sống hằng ngày, hàng xóm không ai nghe thấy tiếng cãi vã, chửi nhau từ gia đình họ.
Kể xong chị Quy lại nhìn vào người chồng khoe, vài năm trở lại đây chồng chị mau miệng hơn, biết khoe con học giỏi với hàng xóm, họ hàng, trong bữa ăn đã biết nhường đồ ăn ngon cho con, đến giờ là về lo cơm nước cho vợ.
0 nhận xét:
Post a Comment